Tết Im Lặng Không Đào Quất Của Người Phụ Nữ Dành Cả Đời Để "Vá Kỷ Niệm"
Tối 30, phố phường vắng lặng, mọi nhà chuẩn bị đón Tết bên mâm cơm tất niên. Ngược lại, tại ngôi nhà nhỏ ở đầu ngõ Thanh Miến Ba Đình, bà Nguyễn Thị Hồng, 66 tuổi, lặng lẽ vá áo màu ghi, không khí Tết hoàn toàn vắng bóng. Ngôi nhà cổ với cánh cửa gỗ 2B đã gắn bó với hình ảnh bà Hồng suốt 37 năm qua, trở thành biểu tượng quen thuộc của khu phố. Tấm bảng quảng cáo nghề vá sợi gia truyền luôn hiện diện, và hình ảnh bà cặm cụi khâu vá khiến ai đi qua cũng đều tìm kiếm, thiếu vắng bà Hồng như một cảm giác hụt hẫng.
Tết năm nay không khác gì Tết xưa, bà Hồng vẫn ngồi bên cửa, chăm chỉ khâu vá cho đến tối. Ngày cuối năm, bà vẫn an nhiên bên bàn khâu, chỉ khác là có thêm cô em gái chồng đến giúp sửa đồ cho khách. Căn nhà nhỏ 16 mét vuông vẫn không thay đổi, chồng và con cháu đều bận rộn, khiến không khí Tết trở nên vắng lặng. Bà không mua đào quất, chỉ chuẩn bị gà, bánh chưng và chút cơm, cháo cho lễ cúng. Mọi năm, bà chỉ ăn Tết với con trai, còn giờ chỉ còn lại hai bà già tóc bạc không màng thời gian, đắm chìm trong đam mê khâu vá.
Căn nhà nhỏ của bà Hồng chật chội quần áo khách, đồ đạc đơn sơ và chiếc xe đạp để đón cháu nội nằm gọn trong góc. Mặc dù không khí Tết ngoài đường vui hơn, bà vẫn không buồn, vì thích ngắm người qua lại và nghe trẻ con chào. Bà vui mừng đón thêm một cái Tết nữa, mặc dù sức khỏe yếu kém. Những buổi sáng đầu năm được ông chở đi dạo giờ đã xa vời. Năm trước, bà suýt không sống sót vì nhồi máu cơ tim. Bà là thợ thủ công chuyên nghề mạng - sợi duy nhất còn sót lại ở vùng đất này. Trong khi nhiều tiệm may mọc lên, bà vẫn giữ cửa hiệu cũ, nơi từng thịnh vượng.
Nghề mạng sợi vá đồ của bà Hồng có vẻ lạ lẫm với nhiều người, nhưng bà vẫn tiếp đón hàng chục khách mỗi ngày, từ áo khoác đắt tiền đến khăn len hay quần tây sờn rách. Gia đình giàu có ở phố Khâm Thiên đã tin tưởng bà suốt 20 năm qua. Với hơn 40 năm gắn bó với nghề, bà đã sửa chữa hàng trăm nghìn món đồ. Mặc dù nghề may vá tưởng chừng đơn giản, nhưng mỗi miếng vá đều là một thử thách, và bà Hồng luôn sáng tạo trong cách sửa. Ghế cũ của bà đầy hóa đơn sửa đồ, và mỗi lần hoàn thành, bà ghi chú bằng bút đỏ. Đôi tay khéo léo của bà khiến những miếng vá không hề lộ vết chỉ, biến những vết rách khó chữa thành đồ nguyên vẹn, thật sự là một tài nghệ đáng nể.
Tất cả là nhờ mẹ chồng tôi, cụ Tạ Huê Diệp, người đã dạy tôi may vá khi tôi 29 tuổi. Cụ mất cách đây 3 năm, nếu còn sống thì sắp trăm tuổi. Mẹ tôi lớn lên trong gia đình có điều kiện và học nữ công tinh hoa, bao gồm thêu thùa và nấu nướng. Bà bắt đầu học nghề từ năm 13 tuổi và gắn bó với nghề cho đến cuối đời. Bà có lẽ là người thợ cuối cùng của trường Nữ công tinh hoa Hà Nội. Bà Thu, con gái út của cụ Huê Diệp, cũng xúc động khi nghe bà Hồng kể chuyện. Sau 40 năm làm giáo viên, bà Thu trở lại cửa tiệm cũ của mẹ để ôn lại kỷ niệm. Ngôi nhà nơi họ ngồi đã chứng kiến 4 thế hệ sinh ra và mất, giờ chỉ còn vợ chồng bà Hồng gìn giữ hương hỏa tổ tiên.
Ông bà không biết còn sống được bao lâu, nhưng ngày Tết vẫn có khách đến thăm và lấy đồ, bà Hồng luôn vui vẻ chào hỏi. Dù đông khách, bà vẫn nhận ra món đồ mình sửa chỉ qua mô tả. Người em chồng của bà cũng giữ nhiều bí quyết sửa quần áo từ cụ Huê Diệp. Mặc dù không còn nhanh nhẹn như xưa, bà Hồng vẫn có thể sửa xong đồ trong 1-2 ngày.













Source: https://afamily.vn/tet-lang-le-khong-dao-quat-cua-nguoi-dan-ba-danh-ca-cuoc-doi-lam-nghe-va-ky-niem-20180216003129663.chn